Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

Người hoàng hậu bắt nhân tình 10 năm nhưng chồng chẳng thể hận, lý do phải suy ngẫm

Khi được hỏi định nghĩa thế nào là thành công, gần như mọi người sẽ nghĩ ngay đến chuyện giải quyết được những thành công trong sự nghiệp nhờ làm việc khôn xiết bản thân mình, nhận thật phổ biến tiền, tậu được đầy đủ những thứ bản thân muốn, có cuộc sống no ấm, dễ chịu… Người viên chức nhà băng này cũng tin là vậy, cho tới khi phát xuất hiện việc cặp bồ của cung phi, và vấn đề đó đã diễn ra tới 10 năm.

Ông thậm chí không thể căm ghét hậu phi mà thay vào đó, đăng lên Facebook cá nhân những dòng suy nghĩ tuy dài nhưng thật sự khiến mọi người phải nghĩ lại về nhân tố thật sự cần thiết trong cuộc sống của mình:

 (Ảnh: Internet)

(Ảnh: Internet)

“Tôi là một nhân viên ngân hàng 46 tuổi, đã sống tổng thể đời ngược hẳn lại với những gì tôi từng ước muốn. Gần như những giấc mơ và mê mẩn của tôi đều đã quá xa, thay vào đó là một công tác hành chính, 6 ngày mỗi tuần, trong vòng 26 năm. Tôi liên tục chọn lựa đoạn đường bình an cho mọi thứ, và cuối cùng nhân tố đó đã đổi mới con người tôi.

Bữa nay, tôi nhận thấy vợ mình đã bắt bồ suốt 10 năm qua. Nam nhi thì lạnh nhạt với tôi. Tôi cũng nhìn thấy đã không tham dự đám tang của chính cha chính mình. Tôi không hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình, không đi ngao du, không hỗ trợ người vô gia cư... phần đông những vấn đề mà tôi nghĩ đã chắc chắn về phiên bản thân ngay trong khoảng những năm cuối tuổi thiếu niên và mới vừa biến thành một bạn teen máu nóng. Giả dụ con người trẻ tuổi ấy gặp mặt tôi hôm nay, có nhẽ tôi sẽ bị đấm ngay giữa mặt.

Hãy mở đầu với con người tôi khi 20. Hình như mới chỉ bữa qua thôi khi tôi cam kết rằng bản thân muốn thay đổi quả đât. Mọi người thương yêu tôi, và tôi yêu dấu công chúng. Tôi tươi mới, thông minh, dám thách thức và thu hút. Tôi có nhị giấc mơ, là viết một cuốn sách và đi ngao du vòng quanh co trái đất, hỗ trợ người vô gia cư, nghèo nàn. Lúc đó, tôi đã hứa hò với bà xã bây giờ được 4 năm. Tình ái của tuổi trẻ. Cô ấy yêu sự hòa bình của tôi, năng lượng của tôi, khả năng làm mọi người cười và cảm thấy được mến thương của tôi. Tôi biết cuốn sách của chính mình sẽ đổi mới nhân loại. Khi 20 tuổi, tôi đã viết được tới trang 70. Và giờ, ở tuổi 46, tôi vẫn ở trang 70. Khi 20 tuổi, tôi đã xách ba-lô lên đi vòng nói quanh nói quẩn New Zealand, Philippines. Tôi dự định đi hết châu Á, rồi châu Âu, Mỹ Latinh. Tới giờ này, tôi mới chỉ tới New Zealand và Philippines.

Và giờ tôi sẽ đến thời gian khi mọi thứ mở đầu thành sai, nỗi ăn năn lớn nhất của tôi. Tôi 20 tuổi, là con một. Tôi cần ổn định. Tôi cần một công tác có bằng cấp, thứ sẽ sai khiến cả đời tôi, để rồi hiến đâng cả cuộc đời còn lại của bản thân cho một công tác hành chính. Tôi đã nghĩ gì? Khiến sao tôi có thể sống khi công tác là cả cuộc sống của chính mình? Sau khi về nhà, tôi ăn tối, sẵn sàng công tác ngày hôm sau, đi ngủ lúc 10 giờ tối và thức giấc lúc 6 giờ sáng. Trời ơi, tôi chẳng thể nhớ được lần cuối cùng gần gụi với cung phi bản thân.

Hôm qua, vợ tôi công nhận đã lừa dối tôi 10 năm qua. Suốt 10 năm qua. chậm tiến độ dường như là một khoảng thời điểm dài nhưng tôi chẳng thể hiểu được. Thậm chí tôi không cảm thấy đau. Cô ấy nói là bởi tôi đã đổi mới, tôi không còn là con người trước kia. Tôi đã làm cho gì suốt 10 năm qua?

 (Ảnh: Internet)

(Ảnh: Internet)

Ngoài công việc, tôi thật sự chẳng thể nói vấn đề gì. Không phải là một đấng phu quân đúng nghĩa. Chẳng phải là TÔI. Tôi là người nào? Vấn đề gì đã xảy ra với tôi? Tôi thậm chí không đòi hỏi ly dị, không la hét, không khóc. Tôi đã không cảm thấy gì. Còn giờ, tôi có thể cảm thấy nước mắt của mình khi viết những dòng này. Nhưng không phải bởi vợ tôi đã lừa dối, mà bởi tôi đang trông thấy bản thân đã tự lụi đi như thế nào. Nhân tố gì đã xảy ra với nhân loại nhiệt huyết, hoạt bát, ưa mạo hiểm tôi trước đó, loài người khao khát đổi mới nhân loại? Tôi nhớ bản thân mình đã được cô gái nổi nhất trường rủ đi chơi, nhưng đã khước từ, vì vợ tôi hiện nay. Trời ơi, tôi đã từng thật sự rất được các cô bạn gái xem xét thời trung học, cả đại học cũng vậy. Nhưng tôi vẫn tình nghĩa. Tôi không khám phá. Tôi học mỗi ngày.

Bạn còn nhớ việc đi du lịch và viết sách mà tôi đã kể? Phần lớn diễn ra trong những năm đầu đại học. Tôi làm cho việc bán thời gian và sử dụng hết phần đông những gì chính mình nhận. Giờ thì tôi tiết kiệm từng đồng. Tôi không nhớ bản thân mình còn rót vốn cho thứ gì, hay việc gì vui thú nữa, cũng không cho bản thân. Tôi hiện nay còn muốn gì cơ chứ?

Phụ vương tôi tắt hơi 10 năm trước. Tôi còn nhớ mẹ đã gọi điện phổ biến lần, bảo rằng thân phụ đang bé bỏng ngày càng nặng. Tôi thì ngày càng bận, sắp được thăng chức to. Tôi cứ lần khân, tự nghĩ là phụ thân sẽ có thể chờ tôi. Rồi ông mất, và tôi được thăng chức. Tôi đã không gặp ông suốt 15 năm, và đột nhiên mất, tôi tự răn bây chừ có gặp hay không cũng còn nghĩa lý gì. Tôi giải thích một cách thức duy lý rằng chết là đã hết, có gì còn cần thiết nữa đâu.

TÔI ĐÃ NGHĨ GÌ VẬY? Hợp lý hóa mọi thứ, tìm cớ trì hoãn. Biện minh. Chần chờ. Gần như đều dẫn tới một vấn đề, là sự vô nghĩa. Tôi cho rằng sự ổn định nguồn vốn là điều cần thiết nhất. Và giờ tôi đã biết, là cam đoan chẳng phải. Tôi hối hận vì đã không khiến cho gì với sinh lực của bản thân mình, khi còn có nó. Cả những mê mẩn của tôi, tuổi trẻ của tôi. Tôi ân hận đã để công tác chiếm hữu lấy cả đời bản thân mình. Tôi hối hận vì đã trở thành một đấng phu quân tồi, một cỗ máy kiếm tiền. Tôi ăn năn vì đã không kết thúc cuốn tiểu thuyết, không đi ngao du, không ở bên con, vì đã trở thành một chiếc ví tiền vô cảm.”

Trong khoảng câu chuyện của bản thân mình, ông khác lạ nhắn nhủ, “Ví như bạn đang đọc những dòng này, và bạn còn cả cuộc thế phía trước, hãy làm ơn. Đừng trì hoãn, đừng gác lại ước mong của chính mình. Hãy tận hưởng năng lượng và đam mê của bản thân. Đừng bỏ ra cục bộ thời điểm nhàn rỗi mạng xã hội (trừ khi niềm ham mê của bạn cần vấn đề đó). Khiến ơn, hãy làm gì đó cho cuộc sống của bản thân khi bạn còn trẻ. Đừng ỔN ĐỊNH ở tuổi 20. ĐỪNG quên đồng đội, gia đình, đừng xem nhẹ bản thân. ĐỪNG bỏ phí cuộc sống của chính mình, hoài bão của chính mình, như tôi đã khiến cho với cuộc sống của tôi. Đừng như tôi!”

Đừng để khi đến cuối cuộc hành trình, những nỗ lực mà bạn dành lại trở thành bất nghĩa bởi những người mà bạn kính yêu, động lực cho những nỗ lực ngay từ ban sơ đều không còn nữa. Công việc là cần thiết, tiền nong là cần thiết, tuy nhiên bạn không thể thôi việc và sống bất cần nhưng hãy nhân thức cân bằng, dành thời điểm cho mình và những người bao quanh. Đừng tấn công mất bản thân bản thân bởi chúng ta thật sự chỉ có một cuộc thế để sống, và thật sự cuộc sống đó có giới hạn thời điểm!

Theo Trí Thức Trẻ


Xem nhiều hơn: tin tức nhanh nhất việt nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét