Tôi quen Vinh khi học năm 3 đại học, anh hơn tôi 4 tuổi, hiện đã đi khiến.
Vinh nói nhà anh ở ngoại thành nhưng ba má lao động chân tay nên gia cảnh cũng khó nhọc. Tôi nhìn anh cũng đoán vậy, anh ăn mặc giản dị, đi xe số, nhìn đã cũ lắm rồi. Vinh là văn phòng trong tổ chức kinh doanh xây đắp, anh nói với tôi lương anh có 4 triệu.
Dù rằng vậy nhưng tôi vẫn rất yêu Vinh, tôi cảm thấy anh có tài, thời gian khó khăn này chẳng qua do thời cơ chưa đến mà thôi.
Thương anh, tôi không bao giờ yên cầu cái này cái kia, những lần nhì đứa đi hứa hò cũng chỉ dạo công viên, ngồi uống cốc trà đá. Thú thiệt, những bữa ăn quý phái nhà hàng hay đi xem phim gần như thường có. Tôi nghĩ với mức lương ấy, anh tiêu xài có khi còn thiếu.
Suốt mấy năm yêu đương, tôi vun vén, toan lo, động viên anh, khích lệ mình cố gắng. Tôi đặt ra tiêu chí sẽ cố nỗ lực, sắm việc, sau đó chúng tôi sẽ kết duyên, cùng nhau gây dựng.
Tình cảm của hai đứa tiến triển rất khả quan đẹp, hạnh phúc. Anh khá chu đáo, nâng niu tôi.
Hơn 2 năm sau, thời điểm này tôi đã ra trường, tìm được việc ổn định. Anh bảo muốn đưa tôi về mở bán, tôi đồng ý không chút mảy may. Bởi tôi cũng muốn về thăm nhà anh, muốn biết cuộc sống của người tôii yêu.
Vậy mà hôm anh đưa tôi về, chiếc xe dừng trước căn nhà 3 tầng khang trang. Tôi lặng người. Anh bảo cứ đi theo anh. Tôi đi sau, ngôi nhà khang trang, đẹp tươi, thuận tiện nội thất cực kì thanh lịch.
Xem thêm: Không muốn cưới vì yêu nhau 4 năm, anh “yên cầu” được chục lần
Rôi khi anh cất tiếng gọi mẹ, tôi như mê man toàn tập khi người phụ nữ trẻ đẹp, sang trọng bước ra. Bà vui mắt mời tôi ngồi. Suốt cả buổi hôm đấy, tôi ngơ ngẩn không tin nổi.
Tuy nhiên là tôi giận anh gớm ghê lắm, tôi thấy bản thân bị xúc phạm, bị tổn thương. Hóa ra ngay trong khoảng đầu, anh coi tôi là đứa say mê giàu nên mới bày trò thử thách tôi. Hôm đấy về, tôi đòi chia tay, tôi nói không hợp với nhà anh đâu, anh mua người tốt hơn tôi mà yêu.
Anh vội vàng xin lỗi tôi, khai kiếm được mọi chuyện. Rằng anh nghe lời mẹ thử lòng tôi, nhưng khi nhân thức tính tôi rồi thì không dám nói thật sợ tôi không dung thứ.
Tôi cũng chẳng nắm bắt sao nữa, nhân thức anh phú quý, trong lòng lại thấy không vui. Cảm giác như có cái gì ngăn cản vô hình lắm. Bởi lẽ tôi yêu anh không tính liệu, kể cả anh nghèo thật cũng chẳng sao, nhưng giờ nhân thức anh giàu có thế này, tôi lại thấy mặc cảm một phần, bi lụy một phần vì trong khoảng đầu anh bình chọn tôi quá thấp. Giờ tôi nên làm cho gì đây?
Hà Thu/ / Khoevadep
Xem tại: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét