Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2016

Truyện cuối tuần: Trương Chi, Mỵ Nương và bù nhìn rơm - Tuổi Trẻ Trực tuyến

Minh họa: Đặng Hồng Quân
Minh họa: Đặng Hồng Quân

Tiếng sáo chàng cất lên, lay động, xôn xang. Thuyền vừa đi tắt thở, Mỵ Nương trên lầu vội vã bước xuống, xõa tóc chạy dọc theo bờ sông. Cánh buồm nâu chìm dần trong sương mờ. Nàng ngồi phệt xuống bờ cỏ, đôi vai nhỏ bé rung lập cập.

Bù nhìn rơm nhận ra hồ hết.

Một chiều không thấy thuyền Trương Chi đi qua. Khuya, Mỵ Nương liêu xiêu lòng đi ra bờ sông, cởi xiêm y, bước xuống bến. Trong bóng đêm, thân hình lõa lồ trắng ngần như mảnh trăng khuya.

Một cơn gió thổi đến, chiếc khăn quàng nàng bỏ trên thảm cỏ bay chơi vơi trong không trung rơi trên vai bù nhìn rơm. Chiếc khăn nhẹ như tơ, đẫm một mùi hương lạ.

Một cái rung nhẹ lay động gã bù nhìn rơm.

Mỵ Nương lên bờ, lõa lồ ấp ôm bộ xiêm y trước ngực, lầm lũi bước về nhà. Gần nửa đêm, thuyền Trương Chi lặng lẽ đi qua. Chàng ngồi trước mũi thuyền, tim bỗng thắt lại. Chiếc khăn quàng trong khoảng vai bù nhìn theo gió bay chấp chới rơi xuống vai chàng. Trương Chi dừng thuyền, nhảy đầm lên bờ.

Trương Chi khoác tay Mỵ Nương trở lại bến sông. Hai cái bóng nép tham gia nhau, hòa khiến cho một. Mỵ Nương bỗng run lên vì lạnh. Chàng nhìn quành rồi bước đến bù nhìn rơm. Ngọn lửa được đội ngũ lên, cháy dần trong khoảng chân bù nhìn. Đôi má tái nhợt của Mỵ Nương ửng hồng quay về. Lửa bùng lên ngực bù nhìn, Mỵ Nương ngẩng nhìn Trương Chi.

Lần trước tiên trong đời Mỵ Nương trông thấy gương mặt chàng. Lửa cháy bỏng rát nhưng đôi má nàng tái nhợt. Nàng nhắm nghiền mắt, vòng tay buông lơi. Một thảm kịch khiến trần giới muôn đời rơi lệ đã mở màn tương tự đấy.

Người nào kẻ hero

Suốt ngày cuốc đất trên đồng, chiều tối, tôi đứng chống cuốc, gạt mồ hôi, nói với bù nhìn rơm:

- Trông ngài thật nhàn rỗi.

- Ẩn sau sự từ tốn tản này, ta mang sứ mạng linh nghiệm là xua đuổi bằng hữu bất lương, canh phòng tự do cho muôn dân.

- Hóa ra ngài cũng thật khó nhọc.

- Khi trời sáng ta nói chuyện cùng mặt trời khổng lồ, đêm hôm ta nói chuyện cùng muôn tại sao.

- Ôi, một vị tướng dạn dày như ngài lại có con tim đa cảm của một thi nhân. Mà thôi, chào ngài, tôi về đây, chúc ngài một buổi tối cùng trăng sao nhé.

Nhưng tối hôm đó không nên thơ như lời chúc của tôi. Một trận gió cuốn đi áo mũ, trơ lại cái cọc gỗ đen xì và một thanh tre ngẳng nghiu, vốn là đôi tay của bù nhìn.

Buổi sáng tôi ra đồng cuốc đất. Một cặp sáo đen mỏ quà bay đến đậu trên thanh tre, tay của bù nhìn. Con mái kể cho bạn tình nghe về “ngài bù nhìn rơm to con”. Con trống hỏi:

- Ngài ấy đi đâu rồi?

Không đợi con mái trả lời, gã huyên thuyên nói:

- Những kẻ kiệt xuất ấy có bao giờ chịu đứng yên một chỗ. Cuộc thế phổ thông thiếu công bằng, lắm thử thách và các ngài ấy nay đây mai đó, hành hiệp giang biển...

Giọng gã trầm xuống:

- Trời đất bát ngát đâu bóng kẻ hero...

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của người tình, gã đột nhiên ngột vươn tấm thân ngời đen óng ả, duỗi cẳng, hếch cái mỏ tiến thưởng rực, dõng dạc cất lên một tràng dài lanh lảnh, líu lo.

Tiếng lanh canh trên ngực bù nhìn

Vị tướng già tóc bạc phơ, ngực trĩu nặng huân chương, hùng dũng bước qua cánh đồng. Bỗng nhiên tướng quân dừng bước, cất tiếng:

- A, bù nhìn rơm.

- Kính chào tướng quân, hình như ngài vừa đi ưng chuẩn binh về?

- Ta vừa đi dự lễ mừng thành công.

- Ngài đang rất vội?

- Ta đang viết những dòng cuối của nhà cửa đồ sộ. Không, đừng tưởng ta viết hồi ký. Đây là tòa tháp đúc kết nghệ thuật chiến tranh của đa dạng thế hệ.

- Chắc ngài bõ bèn cái giá phải trả cho mỗi tấm huân chương trên ngực mình?

- Trong chiến tranh, mọi chiến công đều trả giá bằng máu xương.

- Thế mà bù nhìn tôi đang suy tư về những trận chiến tranh không hận thù, không đạn bom và khuôn mặt của thần Chết.

Hình như đã có một cuộc chuyện trò dài giữa tướng quân và bù nhìn rơm.

Rồi có tiếng bù nhìn rơm kêu lên:

- Ơ... ơ... Tướng quân, ngài làm cho gì thế này?

Không nghe tướng quân trả lời. Vị tướng cởi mấy tấm huân chương trên ngực chính mình, chu đáo đinh lên ngực bù nhìn, rồi âm thầm bước đi.

Bù nhìn rơm đường bệ vung tay trước gió. Trên đồng vắng, nghe rõ tiếng lanh canh của những chùm huân chương trên ngực bù nhìn.

Nhân danh người

Nhà thơ đi ra đồng vắng, nhìn trời nhìn đất, cất tiếng hỏi:

- Này bù nhìn rơm, vì sao đám gà rừng, chim sẻ, quạ, cuốc co giò chạy khiếp vía kinh hồn khi vừa nhác thấy bóng ngươi?

- Tôi có dáng người, mặc áo người, đội nón người, tôi vung tay giận dữ như người. Tóm lại, tôi mang lốt người.

- Lũ chim không lo ngại như vậy khi chạm mặt người.

- Với bè phái chim ngu ngốc ấy thì quả thực bù nhìn rơm đáng sợ hơn phổ biến.

- Kỳ dị!

- Bởi vì tôi nhân danh người.

Nhà thơ mở sổ tay, viết mấy dòng nguếch ngoác. “Cuộc thế bù nhìn rơm cống hiến cho quả đât một yếu tố triết học thâm sâu: sự nhân danh”.

Những giấc mơ hoa

Người nam nhi tóc bạc, quần áo đỏ bụi đường, ngồi xoài xuống vệ cỏ, tay nắn bóp đôi chân tê dại, mắt nhòa lệ nhìn về phía làng Hạ. Ông cất tiếng:

- Chào bù nhìn rơm, tôi đã đi về cố hương...

- Tôi nhìn thấy ông rồi, là cu Tý của gần 50 năm trước.

- Ôi, bù nhìn rơm, người vẫn còn nhớ đến tôi ư?

- Cu Tý chăn trâu, thả diều, ngồi học bài, nằm trên bãi cỏ mơ về những giấc mơ xa.

- Giấc mơ của cu Tý ngày đó là những phương trời xa rộng, những tòa biu đinh chọc trời lập loè ánh đèn muôn màu sắc.

- Và ông đã làm được đó thôi.

- Gần đây, sống giữa đô thị, trong phòng máy lạnh, tôi lại có những giấc mơ khác. Tôi mơ về ngôi làng cũ, về những cánh diều chấp chới, về bù nhìn rơm thong dong trên đại dương lúa. Và tôi đã về đây.

- Còn bù nhìn rơm tôi lại sắp lên thị trấn, vào định cư trong tủ kính của viện bảo tàng.

- Không. Không thể như thế được. Bù nhìn rơm sẽ chết nếu như bứt ra khỏi ruộng đồng.

- Ruộng đồng ư? Cánh đồng này cũng sẽ thơm ngát trong những giấc mơ thôi ông ạ..

Chùm truyện ngắn NGUYỄN HOA LƯ

Có thể bạn quan tâm: váy ngủ hà nội

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét