Hồi trước, tôi dẫn Ngọc về mở bán, mẹ tôi đã thở dài não nài nỉ. Mẹ bảo tôi chọn lựa lấy phi tần đẹp, chứ Ngọc xấu quá, sợ ảnh hưởng tới con cái. Nhưng tôi mặc xác, tôi thấy Ngọc đẹp, Ngọc hiền khô, ngoan là được.
Cưới được hơn 1 năm thì Ngọc sinh đại trượng phu. Đã xấu, sau khi mang bầu, sinh con, em còn xấu hơn nữa. Da dẻ đen nhẻm, cười méo xẹo, đã thế đầu tóc rối bù, xơ xác. Ngọc cũng chẳng biết diện, cứ mặc những bộ áo quần lạc hậu, khiến cho bạn dạng thân càng xuống cấp hơn.
Tôi thật lòng chẳng hề kẻ chê thê thiếp, nhưng sự thật cứ đập vào mắt mỗi ngày làm cho tôi cũng chán. Cũng may thằng con có một vài nét giống tôi nên không tới nỗi nào.
Đàn ông được hơn 1 tuổi thì giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh phổ biến xung đột. Ngọc trách tôi vô bổn phận, chỉ nhân thức đồng đội, ăn nhậu. Tôi thì chán về nhà nên cứ đi cà phê, nhậu miết. Sau cuối, không dung hòa được nữa nên chúng tôi quyết định ly hôn khi vẫn còn tôn trọng nhau.
Gần 1 năm sau, tôi lấy hiền thê mới. Vi làm cho cùng tổ chức kinh doanh tôi, năng động, năng động, niềm nở và khác biệt rất dễ thương. Vi khác hẳn Ngọc, lúc nào cũng quần áo thơm phức, đủ kiểu, lại nhân thức bí quyết ăn chơi nên khiến cho tôi mê man không dứt ra được.
Ngày cưới, tôi cũng mời Ngọc. Em dẫn con đến dự, nhưng chỉ ngồi một góc tí hon như khách chung. Ngọc kiếm được bổn phận nuôi con để tôi có thể tự do với cuộc hôn nhân mới. Tôi cũng cảm kích tấm lòng của Ngọc lắm, nhưng thật lòng thì lúc đó, tôi không thấy hối hận khi ly hôn.
Về sống với Vi, tôi mới nhằm nhè, lấy bà xã đẹp chưa chắc đã sướng.
Vi hầu như chỉ nhân thức đi khiến cho, rồi đi chơi. Thời điểm đầu, cô ấy còn rủ tôi đồng hành. Nhưng nhẩn nha, cô ấy đòi đi một mình cho thoải mái. Có chồng rồi, Vi vẫn đi tới 1h đêm mới về. Tôi gọi điện, cô ấy tắt máy hoặc khóa nguồn.
Ở nhà thổi nấu, đợi vợ về, tôi mới bõ bèn cảnh trông chồng của Ngọc trước đó. Vậy mà, tôi còn hạch sách, quở em mỗi khi em gọi. ngừng thi côngĐây là chưa kể những lúc con đau bệnh, một bản thân mình em phải toan lo đủ mọi chuyện. Nghĩ lại thấy tội.
Hồi trước, quần áo tôi mặc, bỏ ra là Ngọc giặt giũ, ủi thơm phức. Hiện giờ, tôi phải cắm đầu giặt cả váy áo thê thiếp. Nhiều lúc bận, nhờ Vi ủi giùm cái áo, thế nào cũng bị nám đen một số chỗ.
Trong khoảng lúc cưới hậu phi đẹp, tôi đầy đủ chưa được ăn một bữa cơm nào do cô ấy nấu. Lúc nào Vi cũng nói đi khiến cho mệt, về nhà chỉ muốn nghỉ dưỡng, đi chơi xả stress. Nấu bếp không phải chuyện cô ấy cần khiến cho. Tôi ngán ăn ngoài thì tự tham gia bếp làm một vài món dễ chơi mà ăn.
Chẳng bù cho Ngọc, trước đây lúc nào cũng sẵn sàng cơm canh ngọt nhạt, đủ món đợi tôi về ăn. Thế mà tôi còn chẳng nhòm ngó đến.
Mấy ngày trước, đi làm về tôi cũng cố ý đi nhậu một hôm xem giận dữ của Vi thế nào. 11 giờ, tôi về, nhà cửa tối mò mò. Bật đèn lên, Vi vẫn chưa về. Bếp núc giá ngắt, chén bát từ hai ba hôm trước còn ngâm trong chậu.
Gọi Vi, cô ấy bảo mới đi ngao du với bạn, chắc chiều mai mới về được. Dập máy rồi, tôi lắc đầu ngán ngẩm. Đi ngao du, đi chơi cũng chẳng nói chồng được một tiếng.
Càng sống, tôi càng hay so sánh Ngọc và Vi. Những đêm ở nhà một chính mình, tôi lại lấy hình mái nhà ra xem và mở màn nghĩ đến Ngọc đa dạng hơn. Lúc này, tôi mới thấy dại khờ khi ly hôn.
Giờ tôi hay qua nhà Ngọc hơn. Cô ấy đã đi khiến, rồi vay tiền sắm căn hộ nhỏ bé bé để nhị mẹ con sống. Ngọc nhân thức nhân tố nên chẳng bao giờ cho con gọi điện quay rầy tôi và hiền thê mới. Ly hôn dứt, Ngọc cũng xinh lên nhìn thấy.
Nhìn nhà cửa gọn ghẽ, gọn nhẹ, tôi càng ăn năn hơn. Đúng là không người nào qua được Ngọc cả.
Tôi gọi điện trách Vi, cô ấy nói lại một câu khiến cho tôi cứng họng: “Ko phải ngày trước anh bỏ phi tần vì chê cô ấy ám mùi dầu mỡ, suốt ngày thui thủi ở nhà sao? Sao giờ anh lại bắt em phải giống cô ấy?”.
Tôi đúng là tự lấy đá đập chân bản thân. Nhưng tôi cần một người bà xã có thể giao tiếp phường hội nhưng vẫn phải đảm việc nhà. Giờ tôi có nên bỏ hậu phi mới rồi quay lại cầu xin Ngọc cho một thời cơ hàn gắn không?
Đoàn Lực / Tri Thức Trẻ
Xem nhiều hơn: Tạp Chí Đàn Ông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét