Phóng viên tậu tới nhà diễn viên Aly Dũng sau khi cư dân mạng san sẻ thông tin ông sống trong ngôi nhà ọp ẹp, trước đó từng là chuồng nuôi lợn của người ta. Ông cười bảo sau khi những bài báo được đăng vận chuyển, đã có người đến giúp ông sửa lại nhà.
Diễn viên Biệt động Sài Gòn chìa đống thủ tục trên bàn nói: “Chú mới ra chỗ phố để khiến cho giấy tờ sửa lại nhà. Nhà chú chút ít chắc không ai làm không dễ dàng dễ”. Ông còn biển hởi cho nhân thức đã có đa dạng đạo diễn hứa hẹn sẽ giúp cho ông đóng phim sau khi biết rõ cảnh ngộ.
Hướng mắt về phía xa, Aly Dũng trầm ngâm: “Chú phân vân mãi mới đồng ý để các con đăng báo. Nghệ sĩ nhiều người kỳ lắm, họ nhân thức bản thân có điều kiện kinh tế eo hẹp, họ chỉ khinh, không có thương đâu. Chú nghèo thật nhưng chú sợ người ta khinh lắm”.
Trong cái nắng êm dịu của Sài Gòn những ngày mưa, chú khẽ nhắm mắt nhắm mũi và hồi ức thế cuộc giông bão của mình.
Căn nhà 9 m2 của ông được một mạnh thường quân hứa sẽ thiết kế lại để trời mưa không bị dột, nắng không tạt vào. Ảnh: Lê Quân.
Mẹ mất, phụ vương bài bạc, 14 đứa em tuần tự tắt hơi
Ông bà ngoại tôi vốn là người Ả-Rập Xê-út, họ qua vietnam trong khoảng thời Pháp thuộc. Mẹ lấy ba tôi là người Việt Nam, họ siêng năng làm cho ăn lại được mái nhà hậu thuẫn nên nhanh lẹ khiến cho giàu. Tôi vẫn còn nhớ 5 căn nhà liền kề ở tuyến phố Âu Dương Lân, huyện 8, TP.HCM, được thông suốt nhau thành một vi la to lớn. Nhà có xe hơi toàn vẹn nhưng tôi lại mê chiếc 67 được mẹ tặng tậu.
Lúc đó tôi 20 tuổi, vừa phong lưu lại đẹp trai nên cô nào cũng mê như điếu đổ. Tôi có thảy 8 cô người yêu, tôi định cưới Hồng Mai, cô gái có nét giống minh tinh Đa Đa của Đài Loan khi đó.
Nhưng một cô gái khác sinh ra và ở lại nhà tôi trong khoảng ngày này qua bốn tuần nọ. Không bao lâu, cô ấy có thai. Mẹ bảo phải cưới dù ba phản đối gay gắt, tới độ ông không thèm dự đám cưới của tôi. Ngày tôi cưới hậu phi, Hồng Mai uống thuốc ngủ tự vẫn. Tôi chỉ kịp vào bệnh viện kiếm được xác của cô ấy. Gương mặt đó đó đến giờ vẫn khiếp sợ tôi.
Cưới thê thiếp không lâu, cuối năm đó mẹ tôi bị tai nạn giao thông tắt thở. Trước khi mất, bà dặn tôi phải chăm nom cho các em, khác biệt 3 cô gái út. Ba tôi vì quá đau đớn đã dấn thân cờ bạc.
Mấy năm đầu tôi còn đủ sức lo cho 14 đứa em nhưng tiền nong trong nhà cứ đội nón theo những cuộc chơi của ba. Sau đó, căn biệt thự phải bán để trả nợ cho ông. Tôi nhớ lời mẹ dặn, mang theo 4 đứa em và hậu phi con, 11 đứa còn lại dấn thân đời. Không còn khách hàng nào trông coi, chúng rơi vào cảnh tù tội, đứa chết trong trại giam, đứa chết giẫm vì hút chích, giang đại dương…
Aly Dũng mong mỏi tìm lại đứa con gái đã thất lạc 43 năm. Ông chỉ sợ đứa con duy nhất không nhân thức đến sự sinh tồn của chính mình. Ảnh: Lê Quân.
Tôi cũng không khá hơn bao lăm, khiến cho đủ mọi việc, ai kêu gì khiến đó nhưng tiền nhận không đủ nuôi 7 miệng ăn. Vợ tôi bảo nên bỏ 4 đứa em đi, nhưng khách hàng nào có thể làm được như vậy, 11 đứa đã chết rồi, tôi sao nỡ.
Một ngày, tôi đi làm về không thấy hiền thê và con gái đâu, hỏi mấy đứa em ràng chị nhì đâu, chúng bảo không nhân thức. Tôi qua nhà hiền thê tìm, hàng xóm bảo họ bán nhà, chia cho từng người rồi đi đâu không nhân thức. Suốt những năm sau đó tôi tiếp tục tìm kiếm nhưng vẫn biến mất.
Con gái tôi giờ còn sống thì cũng 46 tuổi, tôi mong được một lần gặp lại nó trước khi chết. Nếu vợ tôi còn ở vn, chắc bà ấy không đang tâm không cho phụ vương con chạm mặt lại, vì chuyện cũ cũng đã qua lâu rồi. Tôi chỉ sợ bà ấy đã sang nước ngoài sống.
Long đong nghiệp diễn, bị ăn chặn cát-xê
Còn lại một thân một bản thân mình, tôi lang bạt mãi cũng dừng chân ở đoàn kịch nói Cửu Long Giang. Lúc này ở đây có Kim Xuân, Thương Tín, Thanh Thủy. Vì không có tiền nên tôi chẳng thể thi tham gia trường, ở lại đoàn để được thầy Thành Trí dạy thêm. Nhưng một thời điểm sau, tôi lại xin sang đoàn kịch Kim Cương và rộng rãi năm sau cứ lang thang khắp các đoàn kịch ở Sài Gòn.
Hồi đó có đạo diễn Long Nhân ngoài Bắc vào làm phim Biệt động Sài Gòn. Họ cần một người tậu bối cảnh, diễn viên dân chúng nên tôi tự nguyện khiến cho trợ lý và xin một vai diễn. Đó là bộ phim đầu tay của tôi trong vai phụ tá của Đại úy. Sau này, tôi gặp đạo diễn Đào Bá Sơn và được đóng phim Đen trắng.
Năm tôi 45 tuổi, không thể cầm cự ở các đoàn kịch được nữa vì đất diễn bỏ ra cho những người như tôi càng lúc càng khan hi hữu, lớp trẻ hiện ra càng ngày càng đa dạng. Tôi chỉ có thể vào vai ông già, mà ở kịch nói mấy tuổi teen chỉ cần hóa trang là có thể đóng được, cho nên tôi không còn đất sống.
Nhưng việc đóng phim nhọc nhằn lắm. Những một vài ông già chỉ hiện ra thoáng qua trên màn ảnh, chỉ vài ba phân đoạn mà lứa diễn viên như tôi thì quá phổ quát. Người ta cũng không tôn trọng bản thân, khi cần gấp họ kêu anh ơi, tôi cần anh đóng vai này, chỉ 2 phân đoạn thôi, 2, 3 tiếng đồng đại dương nữa anh tới kịp không. Bản thân mình không nhận họ kêu người khác, nên dù sao có đóng cũng mừng rồi.
Trong căn nhà ọp ẹp đó, ông cất giữ những kỷ niệm thuộc về riêng bản thân mình. Ảnh: Lê Quân.
Nhưng bạc nhất là tôi thường bị quỵt hoặc ăn chặn tiền. Hồi đó chị Thiên Kim đóng một vai thứ chính trong bộ phim truyền hình, vì thân nhau nên chị bảo tôi gọi người casting để diễn cặp với chị.
Sau khi gặp, họ đồng ý để tôi đóng vai ông ngoại, còn chị ấy đóng vai bà ngoại. Nhưng họ bảo phải chia cát-xê theo tỷ trọng 7:3. Tôi nghĩ thà có còn hơn không nên đồng ý.
Ngày trước tiên tới phim trường, người ta đòi hỏi đưa cho họ 10 triệu đồng. Trời ơi, tôi khiến cho gì có số tiền đó. Thế mà họ đưa tôi tham gia nói với chủ nhiệm, bà ngoại tôi mất nên cần tiền lo đám tang, sau cùng họ cũng ứng cho 10 triệu, vừa ra ngoài là người đó lấy lại ngay.
Sau này tôi có viết kịch bạn dạng phim Tình ái còn mãi, đã nộp cho hãng phim TFS và chờ họ duyệt. Ngày nào tôi cũng đến quán cà phê "cóc" trước Đài truyền hình để hỏi thăm. Một đạo diễn nghe chuyện bèn hỏi tôi có muốn làm phim nhanh không, giả dụ đồng ý thì chia cho họ 6 phần. Tôi cũng đồng ý luôn vì bản thân đang cần tiền. Vậy mà khi tôi xin một vai trong đó, họ bảo vai hay thì phải để cho người khác.
Gia tài còn lại nửa chuồng lợn
Năm 45 tuổi, tôi giật mình nhìn lại, không thể cứ mãi lang thang, phải có mảnh đất che thân về già. Tôi nghe lời mọi người, về huyện Bình Thạnh, TP.HCM lúc đó còn khá hoang vu để tìm nhà. Đi mãi hết ngày này sang ngày khác, tôi mua được chuồng nuôi lợn mà người ta đang rao bán. Nhưng chủ nhà lại đòi 15 cây vàng, tôi bán chiếc xe máy quèn cũng chỉ được hạn độ 7, 8 cây, nề hà mãi mà họ không chịu hạ giá.
Tôi chạy ra ngoài, mua chỗ bán xe và người ta đồng ý sắm với giá 10 cây vàng. Mừng quá, tôi tham gia năn nỉ, bà ấy bảo thôi 10 cây cũng được nhưng chia ra làm 2, tôi ở người yêu.
Tôi quét dọn cả 04 tuần trời mới đỡ tanh hôi nhưng người ta vẫn còn nuôi mười mấy con bên nửa chuồng còn lại nên đôi khi tôi phải lang thang ngoài tuyến phố, chờ đến tối mới về ngủ.
Mấy năm sau, họ dẹp luôn nên tôi mới được sống yên tĩnh. Lúc đó, tôi nhờ mấy người bạn cho mượn ít tiền để cất thành nhà đất, có chỗ che nắng che mưa. Bạn tôi thương tình không có xe đi diễn nên cho tôi chiếc xe đạp.
Bây chừ, người ta kêu đóng phim, giả dụ ở gần thì đạp xe "tàng tàng" tới, xa quá thì đi xe bus hoặc theo đoàn. Cho nên, khi quyết định để tạp chí đăng vận chuyển câu chuyện của bản thân, tôi chần chờ lắm.
Mục đích của tôi chẳng phải kêu nghèo kể khổ, chỉ mong đạo diễn có vai nhớ tới chính mình chứ tôi không mong cầu vấn đề gì to tát. Tôi cũng chẳng thể ngửa tay nhận tiền tài thế gian, tôi chỉ muốn có vai diễn để sống qua ngày.
Theo Zing
Đọc thêm: tin tức nhanh về biển đông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét